Lúc này, trên con đường tuyết chải dài nọ, xung quanh đều là màu trắng do tuyết phủ dày, lác đác có vài cây thông đã bị tuyết nhộm trắng, không gian trở nên lạnh lẽo do cái buốt giá của mùa đông mang tới. Vậy mà dường như những thứ khắc nhiệt của thời tiết đã bị xóa đi bởi chàng trai và cô gái đang năm chặt tay nhau tung tăng trên con đường tuyết này. Những tiếng cười đùa khúc khích, những cái huých vai nhẹ nhàng và đôi khi là những nụ hôn nồng ấm đã biến cái không gian khắc nhiệt này thành một không gian hạnh phúc, ấm áp hơn bao giờ hết… [img]http://files.myopera.com/Hynhyn92/blog/c%C3%A1nh%20%C4%91%E1%BB%93ng%20tuy%E1%BA%BFt.gif[/img] Anh hơn cô một tuổi, cùng sống trong một ngôi lành nhỏ gần cực bắc nên thời tiết ở đây rất lạnh giá. Vì là một ngôi làng nhỏ cận cực bắc nên cư dân ở đây không nhiều, đa số đều là những người nông dân chất phác và họ tới đây sống vì muốn hưởng thụ sự an nhàn, không muốn đắm mình vào những ồn ào của thành phố. Và anh là con của một gia đình nghèo, cha anh mất từ khi anh còn là một cậu bé và họ hàng thì ở xa nên mẹ anh phải tự mình vất vả nuôi anh. Còn cô, cô là con của một gia đình hạnh phúc, có người cha hết mực yêu thương con và người mẹ đôn hậu luôn quan tâm đến con mình, vậy nên có lẽ từ bé đến giờ cô không phải chịu những nỗi đau như anh, những nối đau mà bất kỳ ai trải qua cũng khó tránh khỏi suy sụp. - Anh! – Cô gái bất trợt gọi to – Không biết trên thế gian này có thiên thân không anh nhỉ? Dù đã nhiều lần hỏi anh câu hỏi này những lần nào ở cạnh anh cô cũng hỏi anh câu này vì biết rằng câu trả lời của anh sẽ khiến có rất vui. - Ừm, có chứ em – chàng trai trầm ngâm đáp – Đó chính là người đang đi bệnh anh đó - Chàng trai khoái chá hỏi vặn lại – Em không biết sao? - Cô gái khoái trí ngó nghiên trước sau, rồi quay lại hỏi anh – Em đâu có thấy ai? - Chỉ có người thông minh mới thấy thôi em – Chàng trai cười lớn trả lời. - Hừm! Thế anh bảo em không thông minh à? – Cô làm vẻ mặt cáu gắt hỏi anh. - Đấy là em tự nhận nhé, chứ người anh yêu thông minh nhất trên đời này cơ. - Hì hì! Mà anh, tháng sau là sinh nhật em rồi, anh nhớ không vậy? - Tất nhiên là nhớ chứ, anh làm sao quên được sinh nhật của người quan trọng nhất với anh – Chàng trai cười đáp, hình như có ý nghĩ gì đó trong anh xuất hiện sau câu hỏi vừa rồi của cô. - Hì! Em biết là anh nhớ mà, thế … anh chuẩn bị quà gì cho em chưa? – Cô lưỡng lự hỏi anh với vẻ mặt tủm tỉm. - Uhm…. Tất nhiên là có rồi – Lúc này thì sự lo lắng hiện ra nhưng anh cố giấu nó sau nụ cười và đáp lại câu hỏi của cô. - Vầng. Thế anh định tặng em thứ quà gì vậy? – Cô cười tủm tỉm họi lại anh. - Uhm… Lúc đó em khác biết, phải bí mật chứ, như thế mới bất ngờ - Chàng trai ấp úng đáp. - Hì vầng. – Cô gái cười nói. … … Tối hôm đó anh suy nghĩ rất nhiều, anh lo lắng hông biết phải mua quà gì để tặng cho cô và càng lo hơn khi nhà anh không có nhiều tiền, đến ăn còn phải tiết kiệm thì lấy đâu ra tiền để mua quà cho cô. Nỗi lo đó đã khiến anh nghĩ đến nhiều truyện khác, đã làm anh nhớ đến những nỗi buồn phải trải qua, nó làm anh nhớ đến người cha quá cố của mình… Bất giác anh co chân lại vầ quàng tay ôm lấy đôi chân của mình, mắt anh rưng rưng khi nhớ đến hình ảnh cha anh, anh nhớ những buổi chiều cha anh thường đưa anh đến khu thị trấn nhỏ cạnh làng để mua những cái kẹo ngọt lịm, còn những lần đến công viên nữa chứ, quãng thời gian đó thật vui vẻ biết bao. Đột nhiên anh nhớ đến tai nạn đã khiến cha anh phải mất mạng, có lẽ anh sẽ không bao giờ quên được hình ảnh chiếc xe ô tô đã đâm cha anh, rất bất ngờ, chỉ trong tíc tắc anh đã mất đi người cha yêu quý nhất của mình. Hai mắt anh nhắm lại, nước mắt trào ra lăn dài trên má, anh gục mặt xuống, anh đã khóc, nhưng không thành tiếng… Vài ngày sau… Có lẽ anh đã phần nào quên đi được việc tặng quà cho cô và vui vẻ trở lại. Cũng như mọi ngày, buổi học vừa kết thúc anh liền chạy ngay sang lớp cô và đợi cô về cùng. Vì buổi học hôm nay kết thúc khá sớm nên trên dọc đường, khi tới ngã rẽ giữa ngồi làng của cô, anh và thị trấn. Cô liền kéo anh chạy sang con đường dẫn tới thị trấn và nói. - Hôm nay còn sớm, hay mình qua thị trấn chơi chút nhé anh. - Uhm… - Chưa kịp nghĩ gì anh đã vội đáp lại lời cô. Thị trấn cách đó không xa nên họ nhanh tróng tới đó. Trên dọc đường cô thích thú nhìn xung quanh, lần nào khi sang thi trấn cô đều rất vui vẻ và thích thú. Còn anh thì không cảm thấy vui chút nào, đã lâu anh không sang nới này, anh không muốn nhớ tới nỗi đau mà anh đã phải trải qua ở đây. Tất cả những ký ức lại ùa về bên anh, những hình ảnh của cha anh, hình ảnh của vụ đâm xe lại hiện về, nỗi buồn như đè nặng lên lòng anh. Bất chợt cô kéo mạnh anh và chạy về phía trước như thấy gì đó. - Nhìn kìa anh – Cô nói và chỉ tay về phía trước. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra và những hình ảnh về cha vẫn đang chao đảo thì cô tiếp tục kéo anh đi tới và chỉ tay về phía một cửa hàng bên đường. - Anh có thấy nó không? – Cô nhanh nhảu hỏi anh. - Ờ ờ . Đâu ? – Anh đáp trong khi tâm trí vẫn còn quay cuồng. - Đó, chiếc áo kia kìa - Áo… áo nào? – Anh lơ đãng trả lời. - Thấy tâm trí anh như đang ở đâu đâu, cô liền giật mạnh tay anh – Đó, chiếc màu tím than đó anh, anh thấy không? – Cô hỏi anh với vẻ suốt sắng. Lúc này thực tại đã trở về với anh và những hình ảnh về cha anh cũng đã mờ đi, trước mắt anh là một cửa hàng nhỏ bên đường với bên trong là rất nhiều bộ quần áo đẹp. Nhìn theo hướng tay của cô, anh chông thấy một chiếc ao khoác tím than rất đẹp. Chiếc áo được may với chất vải bền vả có những sợi lông trắng tuốt rất ấm áp, phía hai bên hông có hai chiếc túi với 2 cái khuy giả đính lên trên, liền với áo là chiếc mũ có lông của loài vật nào đó chông rất ấm áp khi đội nó. - Uhm… Có, chiếc áo đó làm sao em? – Anh ngơ ngác hỏi cô. - Anh thấy nó đẹp chứ? – Cô nhanh tróng hỏi anh. - Uhm. Rất đẹp, em thích nó à? – Vô thức anh đáp và hỏi lại cô. - Vầng, trông nó thật đẹp, mới nhìn qua thôi mà em đã thích nó lắm. Hay anh mua cho em nhá. - Mua nó á? – Anh hỏi cô, không dấu vẻ ngạc nhiên. - Vâng, bây giờ là mua đông mà áo rét của em thì chật ních cả rồi và lại cũng sắp đến sinh nhật em rùi, coi như anh mua làm quà sinh nhật em đi – Cô nhún giọng xuống nói với anh mà dường như cô quên mất rằng gia đình anh không thể nào mua nổi chiếc áo đáng giá cả một tháng sinh hoạt như vậy được. - Nhưng mà … - Anh ấp úng. Chưa kịp nói xong thì cô đã cắt lời của anh. - Còn nhưng gì nữa… Chả lẽ tặng người quan trọng của mìn một chiếc áo cũng khó khăn vậy à? – Cô vẫn nhún giọng xuống nói với anh và mắt đưa dần xuống dưới, mặt hơi nhăn nhó. Anh đứng thần người ra, một chiếc áo bằng cả tháng sinh hoạt của gia đình anh thì anh lấy đâu ra tiền mua cho cô chứ, mà sinh nhật cô chỉ còn vài tuần nữa. Mọi thứ như chao đảo, những hình ảnh của cha anh, món quà, cô… Tất cả như làm rối tung lên và anh khó nhọc trả lời, lỗ vẻ buồn trên mặt. - Uhm… Anh sẽ mua cho em, em đừng buồn nhé. – Anh trả lời với vẻ mặt buồn bã. Cô nhìn anh, thấy anh mệt mỏi và buồn bã, hình như cô đã nhận ra mình sai khi đòi hỏi anh mua cho cô chiếc áo đó. - Thôi vậy, nếu anh đã không muốn thì thôi, em không thích nó đâu. Mình về thôi anh – Cô nói dối anh một cách chậm chạp và lộ vẻ thất vọng. - Không.. Ý anh không phải vậy, anh sẽ mua cho em mà, anh rất muốn mua chiếc áo đó tặng em, anh hứa đó. – Anh vội vàng đáp lại cô. Lúc này cô chỉ mỉm cười và quay đi kéo anh về làng. … Những ngày sau đó, anh và cô ít gặp nhau hơn, đôi khi anh còn nghỉ học trên trường. Thời gian đầu cô không hỏi anh lý do nhưng trong một lần đi về làng cùng nhau cô đã hỏi anh tại sao anh lại nghỉ học trên trường. Anh chỉ ngập ngừng đáp lại vì mẹ anh ốm, anh phải lo công việc ở nhà nên phải nghỉ vài buổi học đẻ đỡ mẹ. Cô biết rõ là anh đang nói dối những sau đó cô không hỏi lại anh nữa vì anh bảo sau này đừng hỏi anh về chuyện đó nữa. Vì muốn giấu cô nên anh mới phải nói như vậy. Trong quãng thời gian qua, anh đã phải làm việc cực nhọc ở thị trấn bên cạnh chỉ vì lời hứa sẽ tặng cô chiếc áo đó. Anh làm đủ mọi việc, từ việc giao bánh mỳ, đến vác từng khuân gạch. Những công việc đó đã khiến toàn thân anh đau nhói mỗi đêm. Có những hôm quá nữa đêm anh với về, mẹ anh thấy con mình như vậy, bà rất lo lắng. Bà hỏi anh tại sao anh lại có những vết bầm tím trên người, rồi những giọt mồ hô lăn dài trên mặt, còn cơ thể thì ướt đẫm như vừa đi mưa về. Bà rất lo nhưng không làm được gì vì thời gian hàng ngày, bà phải đi khắp nơi để nhận việc, bất kể là việc gì bà cũng nhận chỉ để mong rằng đủ tiền nuôi anh… Ba tuần trôi qua, cuối cùng thì anh cũng gom góp gần đủ số tiền để mua áo cho cô, chỉ còn thiếu một chút nữa. Nhưng giờ đây chông anh thật ghê rơn, cơ thể anh giờ chắc chỉ còn da bọc xương, khuân mặt đen xạm với hai hóp má của anh khiến khuân mặt anh trở nên di dạng khác thường. Cái cơ thể gầy còm của anh trông thật khác với anh lúc trước. Ngày mai là sinh nhật của cô, người mà anh luôn coi là quan trọng nhất, người mà anh không muốn ai làm tổn thương đến cô dù chỉ là nhỏ nhất, chính vì vậy mà anh đã khiến mình thành nông nỗi này. Anh lấy hộp đựng tiền ra, đếm lại, tay anh run run khi cầm những đồng tiền mà 3 tuần qua anh đã phải vất vả kiếm được, mắt rưng rưng… Sô tiền đã gần đủ, chỉ thiếu một chút ít. Anh liền nghĩ không biết làm gì để kiếm nốt chút còn lại, những gì có thể bán anh đã bán, những gì có thể làm anh dã làm hết, giờ đã quá nữa đêm. Anh chợt lo lắng, nghi đủ mọi cách, anh nhìn xuống đống tiền. Rồi chợi anh nhận ra gì đó, anh nhìn sang chiếc áo rét đang mặc. Nước mắt anh lại trào ra, lại lăn trên má và rơi xuống ướt đẫm tay áo anh. Lần này anh khóc ra tiếng… Sáng hôm sau, với chiếc áo len trên người và chiếc áo rét tím than tuyệt đẹp tên tay, anh đi đến nhà cô. Trên đường đi anh co rúm người vì những đợt gió thoảng qua, chiếc áo rét giờ đã không còn giữ ấm cho anh nữa vì nó đã được bán để bù vào tiền mua áo rét cho cô. Anh bước những bước chân khó nhọc, những tiếng ho khục khục phát ra. Quang đường đến nhà cô thật dài, anh cảm thấy trong người giờ rất yếu. Cố gắng từng bước để tới được nhà cô… Sau một hồi nô lực cánh cửa nhà cô cũng hiện ra, anh nhấn chuông. Vài phút sau cô suất hiện, cô ngơ ngác nhìn anh như nhìn một người xa lạ, cô chưa nhận ra là ai. Mới chỉ một tuần cô và anh chưa gặp nhau, mà cô dường như không nhận ra anh. Cô nhìn khuân mặt đang cúi xuống, rồi nhìn xuống chiếc áo trên tay anh, lúc này cô thần người. Nước mắt trào ra, cô đưa hai tay lên má, phải vài phút sau cô mới bình tĩnh lại được. - A .. n .. h! – Miệng cô run run gọi anh. Anh không nói gì, chỉ đưa cho cô chiếc áo và quay bước đi về phía xa. Cô đứng đo nhìn anh chưa hết bàng hoàng. Nước mắt cô chảy dài ướt đâm chiếc áo tím than. Giờ đây cô biết chính cô là người khiến anh ra nông nỗi này, chính đã khiến anh trở thành một cơ thể ghê rợn. Cô khụy gối úp mặt vào chiếc áo và khóc nức lên trong tuyệt vọng. Ngày hôm đó cô như người thất thần, đến chiều cô nhận được tin anh nhập viện, người ta tìm thấy anh bất tỉnh trên con đường từ nhà anh tới nhà cô. Chỉ với chiếc áo len trên người, cô chạy thục mạng đến bệnh viện, mặc cho trời rét buốt, mặc cho những cơn gió thấu sương cô vẫn chạy thật nhanh chỉ để muốn đến gặp anh, nước mắt cô không ngừng rơi, hai khóe mắt đỏ rực… Đến trước phòng anh, cô thấy mẹ anh đang ngồi khóc trước đó. Cô lững thững bước vào. - Anh! – Cô mếu máo gọi anh. - Anh! - Anh! Anh trả lời em đi mà – Cô gào lên trong tiếng nấc. - Tại sao anh phải làm vậy, tại sao anh lại khiến mình thành như vậy.- Cô nắm chặt tay anh áp vào má mình. - Em biết rồi, em biết lỗi rồi mà, anh tỉnh lại đi, em xin anh đấy, anh tỉnh lại đi – Cô òa khóc, gào thét. Cô vuốt má anh, liên tục gọi anh, dường như mọi cố gắng của cô đều chở thành vô vọng. Cô gục xuống trong tuyệt vọng. Cô hận mình tại sao lại ép anh, cô hận mình tại sao lại không để anh nói hết, cô hận mình tại sao thời gian qua lại không chú ý đến anh, cô hận mình tại sao không quan tâm anh dù cho anh có bắt cô đừng hỏi anh… Tuyệt vọng là cảm giác duy nhất bây giờ của cô. Không gian quanh cô như tối đen, cô không còn cảm nhận được gì ngoài anh… Bất giác cô thấy gì đó nhúc nhíc, cô giật mình ngước dậy, lại nhúc nhích. Không nhầm lẫn, đó là tay anh, chợi mọi hi vọng ùa về. Cô lại gọi to tên anh, hai tay cô nắm chặt tay anh. Cô nhìn vào anh… Mắt anh lờ đờ mở ra, cô vui mừng không tả xiết. Trong khoảng không tích tắc đó, dường như cô cảm nhận được mọi thứ tươi đẹp của cuốc sống. Miệng anh lắp bắp vài từ nhưng rất nhỏ, anh ngừng rồi một phút sau anh nói ra tiếng. - Tại sao anh lại ở đây? – Anh mệt mỏi hỏi cô. - Đồ đáng ghét, tại sao anh lại làm vậy, tại sao anh lại ép mình phải trở nên như thế này? - Cô nói trong khi miệng mếu máo như muốn cười mà nước văn vẫn chảy. - Đơn giản, vì anh yêu em. – Anh nhìn vào mắt cô, mỉm cười và nói. Có lẽ đây sẽ là nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy. Mọi thứ như bừng sáng trở lại, anh và cô nói chuyện với nhau đên muộn và anh kêu cô về vì trời đã tối rồi. Cô chần trừ không muốn đi nhưng vì không muốn làm trái ý anh nên cô cố gượng bước đi những vẫn ngoảnh lại nhìn anh, anh cũng nhìn cô và mỉm cười. Trên đoạn đường về nhà cô, cô như cảm thấy chàn chề hạnh phúc. Cô tự hứa sẽ không bao giờ khiến anh phải như vậy nữa... Sáng sơm hôm sau, cô tự tay nấu cháo mang tới cho anh, bước đến cửa phòng bệnh. Đột nhiên nồi cháo rơi vũng vãi dưới sàn nhà, cô bàng hoàng nhìn giường anh nắm, một tấm vải trắng trùng kín cơ thể anh. Cô đờ người ra. Mẹ anh tập tễnh đi đến cạnh cô và đưa cô một mẩu giấy nhỏ. Trên giấy có những giòng chữ nguệch ngoạc mà chắc rằng anh đã lấy hết sức mình để viết nó. "Em à, có lẽ khi đọc những dòng này, em sẽ mãi mãi không còn được nói chuyện với anh nữa. Anh xin lỗi, những tất cả những gì anh làm đều vì em. Anh biết em sẽ hỏi vì sao anh lại làm như vậy? vì sao hôm qua anh vẫn còn khỏe lắm mà. Em à! Đơn giản vì anh yêu em, đơn giản vì anh không muốn lần cuối cùng gặp em phải thấy em buồn, anh muốn lần cuối cùng được gặp em trong vui vẻ hạnh phúc, anh yêu em" Cầm mảnh giấy trên tay, cô òa khóc, hai trân khụy xuống nền nhà…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét